Searching...
Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Yêu anh là thật

Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho những người hiếm muộn thời gian…như cô. Ngồi uống trà nóng và đùa cợt. Cô nhắn tin cho một người đàn ông, nói phong lông mấy câu khiến cho anh ta hoảng hốt. Rồi lại nhẹ nhàng nói khe khẽ: “Em đùa đấy!”


Người đàn ông giận sôi gan, tức điên người, nhưng chẳng làm gì được cô. Anh ta chỉ thở dài:

- Em!

- Dạ?

- Em có biết điều em giỏi nhất là gì không?

- Dạ không ạ – Cô tỏ vẻ ngây thơ.

Tất nhiên, cô không phải là nai, rõ ràng, cô là cáo. Thỉnh thoảng còn bố láo hơn cả hồ ly. Cô tỉnh táo biết mình nói gì, làm gì? Thậm chí ngay cả trong giấc mơ, đôi khi cô cũng dùng thủ đoạn. Sao có chuyện cô không biết, anh ta tính nói tiếp điều gì chứ? Miệng cô hơi nhếch lên. Uống một ngụm trà. “Chẹp chẹp”. Tiếng chẹp chẹp của cô khiến lông mày anh nhíu lại. Khó chịu. Hết sức khó chịu.

- Em giỏi nhất việc tung hỏa mù, Nửa đùa nửa thật. Khiến chuyên nghiêm túc trở nên vớ vẩn, và những câu nói thật giống với nói đùa. – Anh nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Ừ, anh nghiêm túc, còn cô thì sao? Cô tỏ vẻ ngạc nhiên?

- Em thật như vậy sao?

- Lẽ nào em không biết?

- Em giả tạo quá rồi – Cô mếu máo.

Anh thở dài. Hơi thở hắt ra phả vào điện thoại. Cô có thể nghe thấy tiếng thở ấy rất rõ, rất rõ.

- Thôi, em ngủ sớm đi. Take care bản thân một chút – Anh nói rồi, không đợi cô trả lời, tiếng tút tút ở điện thoại đã vang lên thành vệt dài.

Anh hiểu, cô chẳng bao giờ có ý định bộc lộ một phần thật thà hiếm hoi trong con người mình cho anh thấy được. Cô thích chơi trò mèo vờn chuột. Cái trò mà cô cho rằng nó an toàn. Nhưng thực ra, lại là trò chơi nguy hiểm nhất.

Trò chơi này có nội dung như sau: Nửa đùa nửa thật. Thật là đùa mà đùa là thật. Rất dễ dàng nhận vơ, nên không ai dám nhận, vì sợ nhận bừa. Tinh tế là như thế!

Anh thả mình xuống giường. Nhắm mắt. Hít một hơi thật sâu. Anh có yêu cô đâu. Sao phải bận lòng?

Cô cười, điện thoại đã tắt. Cô nhớ những tháng ngày nặng nhọc. Khi cô chờ điện thoại của anh mỗi tối. Cô nhìn màn hình điện thoại liên tục. Tới mức cô thầm nghĩ, nếu ánh nhìn của cô đủ sức phát ra lửa, thì chiếc điện thoại đã bốc khói tan tành từ lâu rồi.

Anh không gọi.

Một tin nhắn cũng bỗng trở thành ân huệ hiếm hoi.

Cô đã nhắn 1 tin nhắn, 2 tin nhắn, 3 tin nhắn… rồi cô không nhắn nữa.

Có những buổi trưa cô mệt phờ. Cầm máy lên gọi cho anh, mong anh nói dăm ba câu an ủi.

Nhưng lúc thì máy bận, khi lại chẳng ai nghe. Rồi anh cũng không gọi lại.

Chẳng lẽ, anh không thấy cuộc gọi nhỡ hay sao?

Dần dần, cô thấy mình đã lao vào anh vội vã quá.

Cứ như thể lột trần truồng nằm trên giường và nói rằng là… anh hãy thoải mái làm gì em thì làm đi.

Chẳng khác nào một miếng thịt lợn đầy mỡ, nhìn thôi đã đủ ngán ngẩm rồi.

Anh sẽ chẳng buồn quan tâm tới.

Tình cảm là vậy, chạy theo nó, nó trốn mình.Thậm chí trốn rất kỹ.

Cô không phải không suy nghĩ về anh nữa, chỉ là, cô kiểm soát bản thân mình tốt hơn trước một chút thôi.

Sinh nhật anh, cô mua quà, nhưng không tặng.

Cái gì anh cũng có. Cô nhăn nhó suốt cả tháng trời để tìm quà tặng cho anh.

Cuối cùng, cô đã mua cho anh một chiếc áo sơ mi.

Nhưng cô thấy, như vậy thì tầm thường quá.

Cô lại mua thêm một chai nước hoa.

Vẫn chưa đủ, thiếu thiếu thứ gì. Cô thấy thật kỳ cục.

Vậy là, sau 1 tháng, số quà sinh nhật cô mua cho anh đã có thể chất đầy một thùng.

Nhưng rốt cục, cô không tặng. Cô giả vờ… quên, không nhớ sinh nhật anh.


Em yêu anh, là em nói thật
Thực ra, anh biết, cô có lòng tự trọng của mình. Không thể nào bám đuổi theo anh da diết, để anh chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ.

Anh mặc kệ cô – cũng không phải do anh cố tình.

Anh chỉ sợ, cô yêu anh tha thiết quá.



Lúc đó, anh sẽ chả biết phải làm sao?!

Anh thấy mình, rõ ràng là chưa sẵn sàng, đón nhận tình cảm ấy. Nó nóng bỏng quá, anh sợ mình sẽ bị phỏng, khi lỡ tay nắm chặt nó rồi.

Nhưng để đẩy nó cho một người khác, quả thực, anh không can tâm, anh không đành lòng.

Cô đã yêu anh bằng tất cả tình yêu nồng nàn nhất. Nhưng lòng tự trọng cao ngất của cô cũng rất biết điểm dừng. Nếu tình yêu là một đoàn tàu siêu tốc, thì lòng tự trọng ấy của cô giống như chiếc phanh hữu hiệu của đoàn tàu ấy vậy.

Từ lúc cô sử dụng chiếc phanh ấy một cách hiệu quả, anh dần dần đã không còn nhận ra cô nữa.

Anh thấy cuộc sống của cô bắt đầu xuất hiện nhiều hơn một chàng trai, ngoài anh. Cô cũng không còn nhắn tin hỏi: “Anh đang làm gì?” vào mỗi khi anh bận rộn, những buổi trưa, buổi tối.

Thời gian đầu, anh còn nghĩ, cô bắt chước anh, nhắn 10 tin trả lời 1. Thói quen này, anh hay sử dụng lắm. Sau này, anh lờ mờ nhận ra, hình như cô không chỉ bắt chước anh, mà còn làm tốt hơn anh.

Cô làm cho anh khó chịu.

Tin nhắn của cô chỉ ngắn gọi khoảng vài từ, kiểu như: “Thế à?”, “Okie”, “Ừ”, “Vâng”, “Không!”

Anh bực. Anh mặc kệ cô. Thì… cô cũng mặc kệ anh.

Anh cảm giác như ván bài đang hồi kết thì bỗng dưng lật ngược. Chẳng hiểu được ai thắng, ai thua?

Nhưng anh không phải loại đàn ông dễ dàng để cho con gái cười đùa. Nếu cô muốn ganh đua, anh sẵn lòng chiều cô như thế.

Một tuần.

Hai tuần.

Ba tuần.

Một tháng.

….

Anh không gọi. Cô cũng không nói năng gì.

Cứ như thể.

Anh đã chết.

Chuyện của họ đã hết.

Anh biết có thể cô cũng giống như những cô gái thông minh của thời đại này, sẽ không đắm chìm vào thứ tình yêu vô vọng. Anh cũng chẳng trông mong, cô vì anh mà sống trong vô vọng cả đời. Nhưng đó là lý thuyết nằm trên lời nói. Lòng anh cồn cào, không hiểu tại sao?

Vấn đề của cô không phải là cô không dám yêu, hay cô sĩ diện nhiều, hoặc là cô tự trọng. Vấn đề của cô sẽ là như thế, nếu anh có thể yêu cô nồng nàn nhưng bàng quan, giấu giếm.

Nhưng mà.

Anh chả yêu cô.

Nên. Vậy. Là đúng rồi!

Khi anh gọi cho cô, Cô nói: “Em nhớ anh!”

Thái độ của anh tỏ vẻ khó chịu, anh nói với cô: “Em nói câu này với bao nhiêu người rồi?”

Cứ như thể, tối nay, cô đã nói câu này, với hàng trăm gã.

Cô sững người lại vài giây, rồi mau chóng định thần trở lại. Cô cười ha hả: “Chỉ anh hiểu em!”

Anh chau mày, rồi cáu kỉnh nói qua điện thoại, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két: “Anh lại chả đi guốc trong bụng em!”

Cô buồn, nhưng giọng nói cô rất vui vẻ. Cô nói chuyện với anh như thể bạn bè lâu ngày không nghe giọng, bày tỏ sự bỡn cợt nhớ nhung.

Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. “Em nhớ anh. Là em nói thật! Anh có tin không?” – Cô lẩm bẩm một mình.

Nhưng thật tình, sâu thẳm trong cô, cũng chẳng phải hoàn toàn muốn anh tin điều đó. Cô hiểu rất rõ, anh chưa hẳn đã yêu cô. Thế thì cứ để anh nghĩ, cô chỉ nói đùa, còn hơn tin rằng, cô đang nói thật. Mất mặt để chẳng được gì, thực ra thì… cô không muốn thế.

Anh có thế giới của anh. Thế giới đóng kín rất nhanh mỗi lần cô cố công mở nó. Giờ thì, cô chẳng buồn gõ cửa để được mời vào thế giới đó nữa. Nếu anh muốn, anh có thể ra ngoài, cho cô được ngắm anh một chút… Khi anh trở lại nơi thuộc về anh… Cô sẽ nhìn cánh cửa đóng chặt đó… để nhớ anh, thế thôi.

Yêu một người mà không được người đó yêu lại, thật đau khổ.

Nhưng yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ hơn gấp ngàn lần.

Tuy vậy, dù cô chọn cái vế “gấp ngàn lần”, nhưng cô muôn phần không hối hận.

Giữ cho mình một khoảng trống… rất nặng. Vì dù thế nào, anh cũng sẽ chẳng tin.

Không phải cô không đủ kiên nhẫn để chạy theo anh như xưa. Chỉ là cô đã chuyển từ kiên nhẫn sang nhẫn nhịn, kìm nén nỗi nhớ của mình vào sâu trong đáy tim, nèn chặt tình yêu của mình vào sâu trong tâm trí… sâu tới nỗi… cô sợ một ngày… đến chính cô cũng chẳng thể tìm ra nó nữa kìa.

(sưu tầm)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Back to top!