Searching...
Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Cô gái nhỏ của mùa đông

Nước mắt rơi để mọi thứ trôi đi. Để lúc đưa tay lau khô nước mắt, tớ biết mình cần phải mạnh mẽ đi tiếp, con đường phía trước không có cậu…


Hai năm trước,

Quán quen, 10h đêm, cậu đạp xe thật xa để mang bánh sinh nhật đến cho tớ. Và chúng mình đã cùng nhau thổi nến trong sự trầm trồ của những người xung quanh.

Tớ hạnh phúc luồn tay mình vào tay cậu. Mùa đông của tớ ấm áp quá khi có cậu đi bên cạnh. Trong phút nhắm mắt và cầu nguyện cho sinh nhật năm ấy: Tớ đã ước sẽ có cậu đi bên cạnh, sinh nhật sau và sau nữa.

Và khi tớ vừa ước xong và mở mắt, cậu khẽ hôn nhẹ vào má tớ. Tớ đã tin rằng ông trời đã đừng về phía tớ với những mong ước trong veo ban nãy.

Khi ấy, với tớ, thật sự đã đủ đầy!

Một năm trước,

Từ ngày chúng mình rời thành phố bé nhỏ quê hương, bước ra thủ đô, tớ đã hẹn ước 1 năm sẽ trở lại quán quen một lần.

Chỉ là lần này

Vẫn tớ, vẫn những cơn gió đông ẩm ương luồn qua ô cửa sổ. Vẫn tớ, vẫn bài hát quen thuộc, cậu vẫn hay bật khi bọn mình ngồi học bài ở đây năm ấy. Vẫn tớ, vẫn đôi tay luồn trong chiếc bao tay hình gấu to bự cơ mà vẫn thấy lạnh đến vậy.

Cô chủ quán vẫn còn giữ những cánh hạc giấy hai đứa từng gấp cho vào hộp. Trong những cách hạc giấy học trò ấy có tên hai đứa mình. Và thật nhẹ nhàng hỏi tớ về cậu. Tớ mỉm cười, giấu nỗi buồn trong đáy mắt, giấu nước mắt trong từng nhịp thở hắt mạnh.

Tớ mất cậu thật rồi. Cậu đã bước ra khỏi thế giới của tớ. Những ngày tháng học trò trong veo ấy đã lùi vào quá khứ, trôi về một miền xa xăm lắm.

Những cánh hạc giấy vẫn còn nguyên vẹn
Mùa đông năm nay,

Lạnh! Tớ một mình trên những con phố của thành phố quê mình. Những góc đường cậu từng đưa tớ đi qua, tà áo dài bay bay và lưng cậu thật vững chãi.

Tớ đừng lặng trước quán quen. Quán trà sữa quen thuộc đã thay bằng một shop quần áo long lanh.

Cô chủ quán không ở đó, những bài hát đã thôi ngân nga, và những cánh hạc có lẽ đã bay về một góc trời xa xôi. Nước mắt tớ trào ra, tay tớ run run nhắn tin cho cậu: “ Cậu ơi, quán bị phá rồi”. Cậu không trả lời, tin nhắn gửi đi, nước mắt tớ ào ra. Những kỉ niệm thuở học trò sống lại như mới chỉ hôm qua.

Nước mắt rơi để mọi thứ trôi đi. Để lúc đưa tay lau khô nước mắt, tớ biết mình cần phải mạnh mẽ đi tiếp, con đường phía trước không có cậu, vơi đi nỗi nhớ, và không còn những chuyến trở về hàng năm.

Để tớ hiểu, tất cả qua rồi, quá khứ chỉ còn được gọi là hoài niệm, những gì không thuộc về ta thì đừng nên níu kéo.

Bình yên nhé, những ngày trong veo ấy!

Mạnh mẽ nhé, cô gái nhỏ của mùa đông!

(sưu tầm)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Back to top!